Print this page

Thư Quảng Châu

"Mình lại đến Quảng Châu sau hơn mươi năm xa, thấy thành phố này biến đổi khá nhiều. Bỗng nhiên nhớ về Hà Nội.

Hồi xưa, Quảng Châu cũng đầy chặt xe gắn máy, vậy mà bây giờ không thấy một bóng xe máy nào. Khu vực trung tâm và các cửa ô, đường tầng tầng lớp lớp. Đường nhiều làn, nhiều tầng. Cái gọi là "giao cắt lập thể" mà các ông giao thông ở ta thường gọi, chỉ những ngã tư cầu vượt như Ngã tư Vọng, Ngã tư Sở, còn ở đây, "lập thể" đến năm sáu tầng đường, tầng đường cao nhất tương đương với tầng nhà thứ mười. Có thể nói, người ta đã giải quyết cơ bản vấn đề giao thông công cộng. Có đường xe điện ngầm, có đường xe buýt, tất nhiên vì không có xe gắn máy nên các loại ô tô chạy thênh thang, tốc độ không thấp rù rì như ở Việt Nam.

Quảng Châu cách đây hơn chục năm về cơ bản bộ mặt không khác mấy các thành phố Việt Nam, nhưng bây giờ, các khu vực sình lầy ngoại ô và các khu nhà ổ chuột đã được quy hoạch lại xây nhà chung cư cao tầng. Khu dân cư nhà cũ bị phá bỏ hẳn để xây dựng một khu đô thị mới, chứ không thấy có kiểu mở đường chạy vắt ngang một khu dân cư cũ như Hà Nội đã làm với con đường từ Kim Liên đến Ô chợ Dừa. Do đó, họ không có kỷ lục làm một đoạn đường chi phí đắt nhất thế giới, lâu nhất thế giới như Hà Nội.

Đi vào các khu dân cư Quảng Châu, không thấy có hiện trang cơi nới, lấn ra như ở Việt Nam. Dĩ nhiên không gian xanh đầy cây cối vì vậy mà được tôn trọng.

Bao giờ Hà Nội có được bộ mặt của một đô thị hiện đại? Đầu tiên là mong muốn giao thông công cộng an toàn, tiện lợi. Muốn vậy hệ thống đường phải như thế nào, phải có các loại phương tiện công cộng ra sao thì mới tính đến chuyện cấm xe máy đựoc chứ. Anh bạn Quảng Châu nói với tôi: Lãnh đạo thành phố cách đây hai chục năm đã có cái nhìn tương đối toàn diện, quy hoạch thành phố, xây cất nhà cửa, đường xá từ đó, nên bây giờ mới có được thành phố như bây giờ. Anh bạn ấy còn nói: Ngày xưa tai nạn giao thông thường xảy ra ngay giữa nội đô, còn bây giờ hầu như không còn chuyện đó nữa.

Tôi ngẫm ngợi: Hai chục năm sau, liệu Hà Nội mình có được như họ bây giờ không? Điều đó là một sự thật buồn bã, nhưng đó lại là sự thật".