Nước ta, gần đây có nhiều tờ báo đăng thư ngỏ gửi Chủ tịch thành phố, gửi Bộ trưởng bộ nọ, bộ kia. Đó cũng là một cách thiết thực góp ý cho lãnh đạo cấp cao. Khi ông Nguyễn Quốc Triệu mới lên Chủ tịch Thành phố Hà Nội, có người gửi thư ngỏ ngay. Lúc ông Triệu lên Bộ trưởng Y tế, lại cũng có thư ngỏ nữa (trên VietnamNet). Theo tôi, ông Triệu may mắn nhất trong hàng ngũ lãnh đạo đồng cấp với ông ấy.
Gần đây, ông Chủ tịch thành phố Hà Nội Nguyễn Thế Thảo mới nhận nhiệm vụ, cũng có người gửi ngay thư ngỏ bàn về quy hoạch lại Hà Nội. Nói thật lòng, tôi cũng muốn gửi một cái thư ngỏ cho Chủ tịch Thành phố. Nhưng bỗng nghĩ lại, thành phố mình thế này, ai cũng gửi thư ngỏ, vậy thì Chủ tịch đọc nổi mấy triệu cái thư không? Muốn giúp Chủ tịch, hoá ra lại gây khó dễ cho ông ấy. Bàn chuyện gì cao xa thì chắc ông ấy đã bàn với Bộ Chính trị, Ban Bí thư rồi, nhất là vấn đề quy hoạch thành phố.
Nhưng rồi tôi vẫn không bỏ được ý muốn gửi một cái thư ngỏ cho Chủ tịch Thành phố Hà Nội, và tin rằng thư của tôi sẽ khác so với hàng triệu cái thư khác. Tôi không bàn chuyện quy hoạch hay chuyện gì thuộc tầm cao. Tôi sẽ xin ông Chủ tịch một ân huệ, đó là trong một buổi sáng bất kỳ, ông ấy cùng tôi đi làm trên một đoạn đường Đê La Thành, đoạn từ Cầu Giấy đến Ô Chợ Dừa.
Có thể nói, Đê La Thành là con đường cổ nhất Hà Nội. Cổ hơn nhiều so với phố cổ. Nó là đoạn thành có lẽ có từ thời Cao Biền xây thành Đại La. Nếu có đầu óc du lịch và lãng mạn, thì có thể tôn tạo một đoạn đê này mà thành di tích, biết đâu đó là văn vật có giá trị cao thu hút du khách hình dung về thời kỳ trứng nước của Đại La- Thăng Long- Hà Nội. Nhưng bây giờ, sau câu hát "những con đê thành lối đi" rất tình, thì đường Đê La Thành như thế nào giữa thủ đô Hà Nội hiện đại? Chắc gì ông Chủ tịch Thành phố đã tưởng tượng ra, vì chắc gì xe của ông đã có dịp đi qua một đoạn phố bình thường nhất của thủ đô này.
Bây giờ, đó có thể nói là đoạn đường xấu nhất, tệ nhất của thủ đô Hà Nội. Đường không có vỉa hè dài nhất, tồn lại lâu nhất. Đường có nhà mặt tiền lộn xộn nhất, đánh số lung tung nhất. Đường là một dãy công xưởng ồn ào nhất, một đoạn đồ gỗ, một đoạn đồ sắt, một đoạn hàng ăn... Đây cũng là đường dù không có vỉa hè, chiều ngang đường khá hẹp mà lại tự do cho mọi loại phương tiện giao thông nhất ở Hà Nội, kể cả xe buýt đi hai chiều, tránh nhau thì hết chiều rộng đường, các loại xe khác ngừng để đợi. Dĩ nhiên đoạn này có tần số tắc đường nhiều nhất rồi, không cần đối chiếu so sánh cũng biết, bởi vì chả mấy lúc mà không có tắc đường một đoạn. Nhất là đoạn Bệnh viện Nhi đồng và đoạn đầu Giảng Võ đi Ô Chợ Dừa. Có thể nói tóm tắt: Đi trên đường Đê La Thành trục trung tâm thành phố, sẽ tưởng rằng mình đi trên một ngõ của đường làng Đình Bảng, quê hương của Lý Thái tổ vậy.
Tôi tin rằng, nếu ông Chủ tịch một lần đi trên đường Đê La Thành này, thế nào ông ấy cũng có một chút thay đổi cho đoạn đường đó. Có thể phân luồng xe một chiều như đường Hoàng Hoa Thám? Có thể ông ấy lệnh cho đánh số lại nhà mặt đuờng, làm lại vỉa hè? Có thể ông ấy cho làm nhanh con đường khác song song với Đê la Thành nối Cầu Giấy với ngã ba Xã Đàn- Chợ Dừa (đã có quy hoạch và thông báo giải toả nhà dân) để có thể giảm tải, cải tạo con đường này. Có thể ông ấy sẽ làm nhiều điều tuyệt vời hơn mà tôi chưa nghĩ ra, nhưng nếu chỉ làm mấy việc nhỏ ấy, tôi nghĩ đã có thể thấy bộ mặt thành phố khác lắm rồi.
Thành phố còn nhiều điều to tát lắm: Xây Nhà Quốc hội, Xây Trung tâm tài chính kiểu phổ Uôn, xây tàu điện nổi, tàu điện ngầm... Nhưng tôi nghĩ, nếu mỗi năm, Chủ tịch thành phố làm một việc bình thường như thay đổi đường Đê La Thành, thì tôi đã thấy mãn nguyện lắm, tôi sẽ bỏ phiếu cho Chủ tịch lên cấp cao hơn, cầu chúc cho Chủ tịch mạnh khoẻ để phục vụ đất nước nhiều hơn nữa.
Tôi chỉ định viết thư đơn giản để nói về một điều đơn giản như thế thôi