Chưa thấy đài báo thời tiết, trời vẫn nắng mà bố tôi đã bảo: "Mai thế nào cũng rét", hoặc có lần đang gió lạnh hiu hiu, bố tôi lại bảo: "Mai thế nào cũng nắng". Hồi đó, tôi cứ nghĩ thán phục sao bố tôi lại tài thế.
Bây giờ, tuy chưa bằng tuổi bố tôi ngày ấy, nhưng cũng đã đủ tuổi để biết vì sao bố tôi lại biết được như vậy.
Là tại vì quan sát những đứa con của tôi.
Bây giờ đã có ti vi, dự báo thời tiết lại nhanh, nhạy hơn hồi cách đây mấy chục năm, rõ ràng có tin báo ngày mai trời rét, thế mà những đứa trẻ học sinh cứ nhơn nhơn. Sáng ra, mẹ nhắc mặc thêm áo, bà cũng bảo "tao thấy đau người, ù đầu, chắc là gió lạnh đấy", thế mà chúng cười khì, lại còn nói: "Ôi lạnh hơi hơi thích thật", rồi chuồn đi học từ lúc nào. Làm cho ở nhà, bà thì ca cẩm, mẹ chúng thì lo lắng.
Riêng tôi không nhắc nhở gì cả. Tôi thấy lại mình hồi xa xưa. Thời tiết thay đổi chỉ có nghĩa với người già, những người quỹ thời gian còn ít hơn chúng nó. Những người có tuổi giống như cái phong vũ biểu, cảm nhận mùa đi từ cái đốt sống đến từng tế bào trong não bộ. Nhìn mùa đi qua trước mặt, biết mùa đông của mình đang tới gần.
Cũng là mùa đi, mỗi thời một khác. Bốn mùa của trời rõ mồn một, bốn màu của người cứ âm thầm chảy trôi trong mỗi con người.
Cũng là mùa đông tới gần, mỗi ngày tôi càng hiểu thêm bố tôi, nhưng bố tôi đã xa rồi.
Rồi đến một ngày, những đứa con của tôi chắc lại sẽ ngắm mùa đi qua, chắc chúng sẽ nhớ đến tôi...