Nếu đưa lên máy tính mô phỏng tốc độ đô thị hóa, rồi co rút về mặt thời gian, sẽ thấy một vùng sóng, lan tỏa từ khu trung tâm, giống như ai đó ném một hòn sỏi vào mặt hồ phẳng lặng. Đô thị hóa cứ lan tỏa ra mãi ngoại ô, không biết rồi nó sẽ lan đến đâu. Hôm qua vành đai 1, hôm nay đã vành đai 2, vành đai 3... Thế cho nên, giữ một vườn đào ở giữa thành phố thời hiện đại quả là quá khó.
Có thể là chúng ta muốn giữ cũng khó được. Ví như cây húng Láng, có giữ được ở những thửa ruộng ven đường Láng đâu? Hình như, khi người ta đô thị hóa, xây nhà tầng chen chúc, thì thổ nhưỡng nơi đó cũng khác, chất đất sẽ không còn màu mỡ, không khí không còn trong lành như cũ nữa, ánh nắng cũng không còn nắng như cũ nữa. Cái cây nó cũng quang hợp, hô hấp mà...
Nói thế, không có nghĩa là tôi ủng hộ phá đào, phá húng... Vấn đề là giữ nó thế nào?
Riêng với cây đào, người ta có thể giữ lại một diện tích nào đó, coi như vùng đào gốc. Nó là bảo tàng, nó là kỷ niệm, là đồ cổ... v.v, còn thì vùng đào hàng hóa phải cho nó lan xa ra ngoại thành, theo đường lan của làn sóng đô thị hóa.
Tết đến nơi, nói chuyện cây đào lại thương nhớ đào Nhật Tân, nhưng hôm qua, tôi đi qua khu vực Như Quỳnh, rồi lại đi trên đường Thăng Long Nội Bài, bên kia cầu Thăng Long thì cũng bắt gặp những vườn đào, tuy chưa quy mô bằng Nhật Tân, nhưng đã là những cây đào mang dáng đào Nhật Tân xưa, cây khỏe, hoa đẹp...
Năm nay thời tiết bất thường, có thể cây đào ở những "vùng đất mới" chưa lên tươi tốt, chưa làm cho chủ của chúng có lời lãi, nhưng đó là con đường tất yếu của cây đào.
Các nhà quy hoạch đô thị hay nói đến xây nhà cao tầng này nọ, bắc cái cầu, hay làm con đường... Nhưng còn quy hoạch vùng cây, hoa đặc sản thì sao? Đâu chỉ là chuyện chuyển đổi cơ cấu nông nghiệp. Nếu ai đã từng ở các klàng nghề ven Hà thành, mới thấy vấn đề không chỉ thuần túy là canh tác nông nghiệp. Nó là một vấn đề văn hóa nữa...Tết đến, thương nhớ cây đào, hy vọng vào làn sóng vùng đào...