Khi biết tin Hãng phim Hội Nhà văn Việt Nam làm phim về Nguyễn Ái Quốc ở Thượng Hải những năm 1933-1934, bộ phim “Vượt qua bến Thượng Hải” vừa được công chiếu, ngay chính tại Hội Nhà văn, cơ quan chủ quản của đơn vị sản xuất phim, dư luận rất khác nhau. (bài đăng báo HQ)

Tò mò một chút, tôi thử đi tìm câu trả lời này...

Có một vấn đề, đình chùa Việt thường dùng chữ Hán, "chữ của các cụ". Như vậy, chỉ những người có chữ Hán mới đọc được, mà người biết chữ Hán ngày nay thì rất ít. Nhiều người trẻ nói tiếng Trung, đọc chữ Trung Hoa vanh vách, nhưng lại bối rối khi đọc chữ ở đình chùa miếu mạo. Bởi vì chữ Trung Quốc hiện đại là kiểu giản thể, còn chữ Hán cổ phồn thể, rậm rà rắc rối.

Vừa qua, một tờ báo mạng lớn đã đăng loạt bài về quy hoạch, kiến trúc Hà Nội, bài gần đây là "Quy hoạch Hà Nội, con thuyền không người lái", bài vừa mới đây là: "Ai chịu trách nhiệm về sự xấu đẹp của Thành phố?"

Chuyện về con người mà so với vũ khí thì là hạ thấp giá trị nhân văn của nguồn thu kiều hối. Nếu nâng quan điểm thì đúng như vậy, nhưng xin hiểu đây chỉ là một dẫn chứng để thấy một mặt giá trị có thể lượng hoá được của "nguồn tài nguyên" người Việt ở nước ngoài. Dĩ nhiên giá trị toàn thể của nguồn tài nguyên này thì vô cùng lớn, có thể chưa hình dung ra ngay được...

“Bất cóc bỏ đĩa” là câu ngạn ngữ ứng với việc làm của các ông cảnh phục phạt xe. Nếu Nguyễn Du còn sống, đại thi hào cũng sẽ viết “đoạn trường tân thanh” về đoạn đường mang tên ông.

Bệnh này có từ thời cổ đại, dai dẳng và được phát huy đến thời nay, nếu đi tìm một đức tính xấu xí của nguời Việt, có thể đặt "bệnh háo danh" lên đầu bảng.

Nếu đưa lên máy tính mô phỏng tốc độ đô thị hóa, rồi co rút về mặt thời gian, sẽ thấy một vùng sóng, lan tỏa từ khu trung tâm, giống như ai đó ném một hòn sỏi vào mặt hồ phẳng lặng. Đô thị hóa cứ lan tỏa ra mãi ngoại ô, không biết rồi nó sẽ lan đến đâu. Hôm qua vành đai 1, hôm nay đã vành đai 2, vành đai 3... Thế cho nên, giữ một vườn đào ở giữa thành phố thời hiện đại quả là quá khó.

"Muốn lên chức, đâu phải chỉ có giỏi. Người cán bộ, ngày xưa là làm quan, thì phải được lòng dân, và phải được lòng cấp trên. Có trên tạo điều kiện kéo lên, dưới ủng hộ đẩy lên, thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể "thăng""

Các nước phương Tây có lệ rất hay là mỗi khi năm mới, thì gửi thiếp chúc mừng. Nước ta cũng có thiệp chúc mừng năm mới. Song, gần đây cái thiệp chúc mừng nó nhẹ thế nào ấy, mà cái phong bì nó mới được coi trọng. Có thể thấy đó là một biểu hiện xuống cấp đạo đức xã hội như thế nào.