Trời đất đôi khi cũng có những thời khắc bất thường. Quy luật chính là không quy luật. Cái "vô thường" trong lý lẽ của Phật Thích ca mâu ni có dịp chứng giám ngay trong mùa hè ngâu sớm này. Người ở Hà Nội bỗng nhớ chiều mùa mưa Sài Gòn, dường như khoảng cách vài ngàn kilômét bỗng rút ngắn lại trong cơn mưa tối. Ngâu trong hè miền Bắc, ngâu trong không khí mùa mưa phương Nam. Sao lại có những thời khắc lạ lùng như thế?
Tôi nhớ những ngày hè đã xa... Thị trấn miền Đông Bắc bên sông Kinh Thày thật êm đềm. Mùa này mưa thường rất to, rất nhanh, rồi mối bay ra loạn rối cả một góc trời ven sông. Vườn vừa được rửa sạch lá tươi non như mới. Nước chảy thành rãnh tuôn từ trên đồi xuống hướng sông, bao giờ cũng bắt được vài ba chú cá rô đang rạch lên quăng mình tung tẩy trong vườn. Tuổi thơ của chúng tôi thấm đẫm những cơn mưa màu hạ tưới tắm vườn nhà, núi một bên, sông một bên, tôm cua ốc ếch với dế với mối vui vầy hỉ hả...
Bây giờ, có hôm những đứa trẻ đến nhà tôi đứng trên ban công nhìn mưa rơi đan thành thảm nước bao phủ lấy những mái nhà nhấp nhô phố phường. Bỗng một đứa nói: "Mưa muộn thế này may quá không tắc đường". Một đưa khác nói: "Mưa thế này cũng may, để xe ở vỉa hè không bị các bác ấy nhắc nhở"...
Từ lúc đó, trận mưa trước mắt tôi không còn mấy thi vị, nó cũng có màu sắc thực dụng của ngày hiện tại. Nó là con thuyền vô hình chở ký ức của con người mà thôi. Mấy đứa trẻ kia, mai sau chúng cũng sẽ nhớ cơn mưa, nhưng là một nỗi nhớ khác. Biết đâu, đến thời chúng bằng tuổi tôi, chúng nó được sống với một thành phố Hà Nội khác văn minh hiện đại, không có bóng xe máy nào, có ô tô và tàu điện trên cao, có tàu điện ngầm và những ô phố quy hoạch gọn gàng... Chắc khi đó, có trận mưa nào, chúng sẽ kể cho con cháu chúng nỗi ám ảnh về một thời mưa thành phố cũ. Đó cũng là kỷ niệm. Biết đâu nó cũng tươi đẹp không kém ký ức mưa mùa hè đầy vườn đồi, cá rô sông và tôm cua ốc ếch của tôi?
Ngồi ngắm nhìn mưa rơi, đừng nghĩ bạn không làm gì cả. Thời gian lặng lẽ nhưng cuộc đời không bình lặng, phải không?