Nhà văn Đỗ Chu vẻ mặt rất quan trọng kể: "Có lời mời tao xuất hiện trên truyền hình giao lưu đối thoại về Tết, tao hỏi: Tao ngồi với những ai? Chúng nó nói sẽ bàn tròn với ông ấy, anh nọ. Chức tước, học vị choang choảng, tao mới hỏi: Họ có văn hóa không?"
Nhà văn của miền quê Quan họ liền nói: "Tao phải hỏi thế, vì tao cần biết mình ngồi với ai, "ai" là ai có văn hóa không, chứ tao cần ngồi với chức tước học vị đâu. Là vì nói về văn hóa Tết nên phải kỹ thế chứ?" Chúng tôi, những người trẻ hơn Nhà văn, có dịp được nghe là quý rồi, không biết bàn gì, chỉ biết hỏi: "Bác sẽ nói gì?"
Nhà văn khoát tay, hùng biện nói: "Tao chỉ nói một chữ: Kỳ nghiêm hồ. Chúng mày có đứa nào xin, tao cho chữ "kỳ nghiêm hồ" mà treo, đứa nào làm nhà, tao cho chữ ấy mà làm hoành phi, ngày ngày ngửa mặt lên nhìn thấy chữ ấy mới khá được"
Có người nói: "Bác cứ nói chữ thế, chúng em không hiểu, nhân dân cũng không hiểu"
Nhà văn Đỗ Chu bèn cao giọng: "Sao lại nói thế? Nhân dân là ai, tao là nhân dân đây. Chỉ có quan chức và trí thức dởm như chúngmày mới không hiểu. Thế cho nên mới đến lượt tao nói ra. Theo sách Đại học, Tăng tử nói: "Thập mục sở thị, thập thủ sở chỉ, kỳ nghiêm hồ". Tức là: "Mười mắt nhìn vào, mười tay chỉ vào, đáng ngại lắm đấy". Các cụ ngày xưa lấy chữ "Kỳ nghiêm hồ" mà răn dạy con cháu, cho dù quan tước đến đâu, cũng phải tâm niệm "người người nhìn vào đấy", tức là mình đang sống trong thế giới đồng loại chúng sinh, nhân dân đất nước, đừng có làm bậy, phải biết ngại, biết sợ, có thế mới giữ gìn tư cách phẩm chất được. Cho nên nhan dịp xuân về, Tết đến, tôi chúc cho mọi người phải biết "kỳ nghiêm hồ". Nếu biết rèn theo "kỳ nghiêm hồ", sao có thể thoái hóa biến chất và tham nhũng, giả dối, ăn cắp bản quyền nhiều thế được.
Nhà văn Đỗ Chu giở giấy bút, viết một hàng chữ tượng hình, nói với một nhà văn dịch giả tiếng Trung rằng: "Cậu đừng tưởng biết nói tiếng Trung mà này nọ khác kia, tao đã hỏi mấy đứa học Đại học tiếng Trung, nó bảo ba cái chữ mà bác viết ra, cháu không dịch ra được nó là gì? Thế thì đứt mạch cổ truyền văn hóa còn gì. "Kỳ nghiêm hồ", các cụ nói 3 chữ, nhưng phải biết nó ở đâu, nó tải cái hồn cái đạo nào. Chứ lỵ? Nói chuyện văn hóa Tết trên ti vi mà ngồi với mấy đứa chức tước học vị to mà vô văn hóa, nó lại bảo mình điên khùng, thôi thì nhẫn với ông điên nhà văn vậy. Sao lại cứ thờ chữ "Nhẫn", nhẫn là nhục, nhẫn chắc gì đã hay với thời kỳ hội nhập này. Quan mà "nhẫn" có lúc hỏng to. Phải là "Kỳ nghiêm hồ"
Tôi nghĩ bụng: "Em không dám bàn. Em chỉ định kể câu chuyện của bác. Chuyện của nhà văn thì hay, nhưng hiểu được không dễ. Vâng ạ, "kỳ nghiêm hồ".