Làm gì

Nếu lần giờ những tập báo trong khoảng 10 năm trước đến nay, không biết bao nhiêu lần phóng sự, điều tra, phản ánh. Ngay cả chương trình VTV1, cũng không ít lần đưa tin, đưa hình lên cho bàn dân thiên hạ biết. Cuối mỗi bài báo ấy, đều có một tiên đoán: Nguy cơ tiền tàng hoả hoạn. Điều này thì ai cũng biết. Nhà gỗ, ở trong ngõ hẹp, phương tiện chống cháy không có, nếu cháy... Nếu ư? Thì đấy, 10h30 sáng 21/8, những căn nhà gỗ ấy ở phố Vọng Hà, Phường Chương Dương cháy nghi ngút. Đúng như đã nói trước, vô phương cứu chữa.

Chính quyền thành phố Hà Nội không biết sẽ nói gì?

Mười năm nay, chính quyền bận nhiều việc to lớn phát triển kinh tế xã hội thù đô chăng? Việc tồn tại 30 căn nhà gỗ xuống cấp nhếch nhách giữa thủ đô Hà Nội là quá nhỏ chăng. Đó là những căn hộ được Nhà nước phân cho công nhân viên chức của mình, chứ có phải là dân làm ra tự phát đâu. Những người nghèo sống vì Nhà nước mới còn ở đó, chứ nếu có tiền, chắc chắn họ đã rời bỏ khu vực đó từ lâu rồi. Họ dài cổ chờ chính quyền...

Vậy thì chính quyền làm gì?

Bây giờ lửa đã làm cái việc phán xử của nó. Bất luận nguyên nhân gì, thì đó cũng là ý Trời chăng? Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Các cán bộ thành phố Hà Nội nên tự trách mình trước nhất. Nhưng có lẽ khó mà tìm ra ai chịu trách nhiệm trong vụ việc này.

Qua đây, thấy hiệu lực của các cấp chính quyền nhân dân của ta thật thấp. Chính quyền từ nhân dân mà ra, do dân, vì dân là thế nào? Có lẽ phải định nghĩa lại "dân" chăng?

Vũ Trọng Phụng chết từ lâu rồi, nhưng câu nói một nhân vật của ông nói vẫn ám ảnh: Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Người nghe khố, người nói cũng khổ lắm..