Tôi đến Phó Bảng vào một ngày đông nắng ấm. Nắng nhưng vẫn se se lạnh. Đi từ Hà Giang đến đây 117 km, chỉ còn cách Đồng Văn vài chục cây số nữa, địa đầu Tổ quốc Lũng Cú đã trước mặt, Phó Bảng như một trạm dừng chân, một nơi nghỉ ngơi cho du khách trước khi đến nơi xa nhất về phía Bắc của non nước Việt.

Xây dựng một nền văn hóa doanh nghiệp cũng tương tự như cách xây dựng phong cách ứng xử với phụ nữ.

Do công việc mà tôi phải tìm kiếm một người phiên dịch, nên tình cờ có dịp thâm nhập và hiểu đôi điều về những người Việt Nam, hay đúng hơn là biết một vài người trong số những người Việt Nam ở Quảng Châu. Mỗi người một hoàn cảnh, họ đã đến Quảng Châu để sinh sống, để hy vọng và thất vọng.

...Hải Phòng trong lòng tôi, một vùng quê gắn bó, một quê hương thứ hai của tôi, tôi muốn viết một thiên bút ký để ngợi ca, nhưng tôi biết sau này tôi sẽ viết, chứ chưa phải bây giờ. Cũng như tôi và chúng ta đều yêu đất nước, nhưng sự đau đớn, bức xúc vì đất nước ta đang tụt hậu so với khu vực, với thế giới cũng chính là xuất phát từ tình yêu với quê hương đất nước đấy mà thôi...

Các học giả dự đoán thế kỷ 21 là thế kỷ tôn giáo, có lẽ ứng nghiệm ngay tại Việt Nam những năm đầu thế kỷ này. Chuyến đi của chúng tôi chứng minh rằng Phật giáo hội nhập quốc tế nhanh và sâu rộng hơn hẳn nhiều lĩnh vực kinh tế xã hội.

Năm nay, chúng tôi ước hẹn với đồng nghiệp Thái Nguyên đi dự lễ hội Lồng tồng của đồng bào Tày. Có thể đến Định Hoá, quê hương cách mạng thuộc Thái Nguyên để dự lễ hội Lồng Tồng, được coi là lễ hội lớn nhất trong số những địa phương có người Tày sinh sống, như mấy năm trước. Nhưng năm nay, chúng tôi quyết định đi xa hơn, về Ba Bể, Bắc Kạn, nơi có những bản Tày cổ nằm sâu trong rừng, bên hồ Ba Bể... Vừa dự lễ hội, vừa làm một tua du lịch mùa xuân.